Nguyệt Thực – Chương 2

Photo

Chương 2

Thiên Lịch triều từ khi thống nhất, đến nay đã qua trăm năm. Bởi vì hoàng đế các triều đại đều hoan hỷ ngâm gió ngợi trăng, đến nỗi người có thể được thánh sủng đa số đều là sĩ tử phong nhã, lâu ngày, từ triều đình đến dân gian, đưa quốc gia dần dần làm một nước trọng văn khinh võ. Nếu bình thường thái bình thịnh thế, tứ hải hoà bình, cũng không gì đáng trách. Nhưng, 50 năm trước, phương bắc có một dân tộc du mục dần dần cường đại, lập quốc là “Hi “, quốc họ là “Sở “, cùng Thiên Lịch triều cùng tồn tại lâu dài, nam bắc giằng co đã lâu. Cho đến hôm nay, Hi Quốc từ từ cường thịnh, thành mối họa lớn trong lòng của người cầm quyền Thiên Lịch hoàng triều, mỗi khi nghĩ đến, đêm không thể say giấc.

“Hoàng thượng, lập tức như vậy, người không thể lại bức Nguyệt nha đầu.”

Qua đầu trưa, đầu xuân dương quang chiếu qua lầu các mái cong trùng điệp trong cung điện hoàng gia Vạn Khuyết Thành của Thiên Lịch hoàng triều, được phân cách thành vô số quang ảnh, xuyên qua cửa sổ của tẩm cung hoàng thượng – Thái Dương Điện, dừng lại trên khuôn mặt của người đứng trước cửa sổ. Người nói, xinh đẹp, đoan trang cao quý, quần áo phượng bào màu son cuồn cuộn, là đương kim quốc mẫu Văn Cẩn hoàng hậu.

Người dựa cửa sổ mà đứng, khoảng ba mươi ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa sạch sẽ, chính là đương kim Nguyên Hi đế Liễu Trọng Nghệ. Nghe qua hoàng hậu nói, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, “Trẫm cũng đã cho nàng đủ tôn vinh.”

“Hoàng thượng…”

“Cùng Hi Quốc hòa thân, sự tình liên can đến an nguy nơi biên cương, là bực nào vinh quang? Sườn phi Lương thân vương dùng sinh mệnh uy hiếp trẫm, là đại bất kính, càng là bất trung. Trẫm không tiếc đắc tội với gia tộc chính phi Tô thị của Lương thân vương, lấy long ân tối cao đối đãi con cái hắn, cho sườn phi Lương thân vương đủ mặt mũi, Liễu Tịch Nguyệt thân là nữ tử trong hoàng tộc, nếu còn thông minh, nên hiểu rõ làm thế nào là tốt nhất. ”

“Thế nhưng, cái nha đầu kia can trường, vạn nhất nàng cũng… Đến lúc đó, nên như thế nào xong việc?”

Liễu Trọng Nghệ trong mắt mũi nhọn sắc bén chợt lóe: “Nếu thực sự như vậy, thì là mẹ con nàng bạc mệnh!”

“Hoàng thượng…”

“Trẫm ý đã quyết, hoàng hậu chớ nhiều lời nữa.”

Quân ý khó sửa, Văn Cẩn hoàng hậu mặt mày âm u.

“Hoàng thượng, Lương thân vương yết kiến.” Thái giám đến bẩm.

“Tuyên.” Liễu Trọng Nghệ cười lạnh nói, “Lương thân vương đến tất cũng là vì hôn sự của nữ nhi, trẫm muốn nhìn hắn làm sao mở miệng.”

“Nguyệt nhi, long ân của hoàng thượng, niệm tình ngươi đang chịu đau thương của tang mẫu, đã gửi thư đến Hi Quốc Bắc viện đại vương lùi lại hôn kỳ, ân chuẩn ngươi vì mẫu giữ đạo hiếu ba năm, đợi ba năm chịu tang mãn…”

Lời nói bên dưới, Lương thân vương không nói, nhưng dự tính đã sáng tỏ. Một mạng của mẫu thân, chỉ giúp nàng tránh được ba năm, ba năm sau, nàng vẫn phải lập gia đình, vẫn muốn làm sườn phi của người khác. Mẫu thân xuống mồ không đầy một tháng, hài cốt chưa lạnh, những người này, liền muốn giết chết nàng sao?

Nghe Lương thân vương nói xong, nàng trở lại tiểu viện đã ở mười ba năm cùng với mẫu thân, một canh giờ trôi qua, ngồi im như một pho tượng ngọc điêu khắc. “Công chúa, ngọ thiện ngài còn không có động?” Hương nhi đẩy cửa, thấy trên bàn vẫn là dáng dấp của thiện bưng tới một canh giờ trước, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời khổ sở nhăn lại.

“Ngươi phân phó trù phòng làm một chén cháo, mấy thứ này đầy mỡ, ta ăn không nổi.”

“Vâng, vâng!” Từ lúc Vương phi xuống mồ, chủ tử liền cả ngày ngồi im bất động, chỉ uống ít nước, lúc này chủ động mở miệng đòi ăn, Hương nhi tất nhiên là mừng rỡ, quay đầu đi mau ra ngoài, nhưng lại  đụng phải trên người Triệu quận vương Liễu Trì Khiêm đúng lúc tiến vào, sợ hãi quỳ xuống, “Quận vương tha mạng, nô tỳ đáng chết!”

Liễu Trì Khiêm lạnh nhạt nói: “Công chúa muốn ăn cháo, còn không mau đi chuẩn bị.”

“Nô tỳ lập tức đi ngay!”

Tiểu nha hoàn cước bộ chạy xa, Liễu Trì Khiêm đem cửa đóng lại, chăm chú nhìn tỷ tỷ đối với việc hắn đến vẫn ngồi im, tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ với hắn, “Ta nghe phụ vương nói, hoàng thượng cũng không có huỷ bỏ hôn sự của ngươi.”

Liễu Tịch Nguyệt một đôi mâu đen tĩnh lặng giơ lên, hướng phía hắn nhìn.

Liễu Trì Khiêm trong lòng vi ninh, thanh âm của thiếu niên bình tĩnh nói: “Ngày ấy, ở trên linh đường của nương, ngươi nói ta nhất định vui mừng vì nương lấy tính mệnh đổi lấy một cái tiền đồ quang minh cho ta, nói vậy, ta không thể tha thứ. ”

Liễu Tịch Nguyệt khóe môi tái nhợt thoáng nhấc lên, như mỉa mai trào phúng.

“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nương cùng ngươi, trước sau đều là thân nhân của ta.” Lần này đến, trong lòng sớm đã nghĩ đến lãnh đạm của tỷ tỷ, Liễu Trì Khiêm bảo bản thân làm như không thấy, “Nương đi, không phải chỉ có ngươi một người khổ sở. Không thể bởi vì ngươi oán hận phụ vương, oán hận ta, liền đem thống khổ của chúng ta toàn bộ bỏ qua.”

Nàng vẫn là không nói. Bên trong yên tĩnh, tấm rèm ngoài cửa sổ bị gió phong dội lại phát ra âm thanh ghê người.

“Phụ vương cùng ta, đều là nam nhân, đối với nam nhân mà nói, có những thứ so với nữ nhân tình trường quan trọng hơn cần họ phải làm, tuy là có đau khổ có nước mắt, cũng vô pháp giống như ngươi thoải mái mà biểu hiện ra.”

Mười hai tuổi. Liễu Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm ánh mắt duy nhất còn sót lại tính trẻ con của thiếu niên, hắn chỉ có mười hai tuổi. Ngoại trừ hoàng thất, còn có nơi nào có thể đem một thiếu niên mười hai tuổi giáo dưỡng được như vậy lý trí đến gần như lãnh khốc?

“Nương đi, tại phủ đệ này, ta thành người thân nhân duy nhất của ngươi, ngươi có chuyện gì, ta sẽ thay ngươi làm, cũng sẽ không khiến người ta khi dễ ngươi. Thế nhưng…” Liễu Trì Khiêm đứng nghiêm ở trước mặt tỷ tỷ, bên trong ánh mắt, đã có uy nghiêm giống phụ thân, “Ngươi không thể làm việc ngốc.”

Hơi ngưng lại, nghĩ rằng hôm nay nhất định không nghe được một chữ từ miệng nàng nói ra, “Nương vì sao mà mất, ngươi rõ ràng hiểu nhất. Nếu ngươi không thể tự mình chú ý giữ gìn sức khoẻ, người duy nhất ngươi có lỗi, là nương. Ngươi cho dù có hành vi gì thương tổn bản thân, sẽ chỉ làm người thân của người đau khổ, cừu nhân của ngươi vui mừng, làm cho người ta nhìn vào chê cười mà thôi. Ngươi không phải không biết, chỉ bên trong phủ này, đã có bao nhiêu con mắt dõi mắt trông mong ngươi gặp chuyện không may?”

“Ta lời nói đã hết, ngươi tự giải quyết cho tốt.” Sau một lúc tự quyết định, không người đáp lại, cho dù được tu dưỡng tốt cũng muốn kiệt sức, Liễu Trì Khiêm xét thấy bản thân đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, từ biệt.

Phía sau hắn, Liễu Tịch Nguyệt cười. Cười kia, từ khóe môi hướng ra phía ngoài mở rộng, như là các gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh, nhưng, không đạt được đến đáy mắt.

Đối với nam nhân mà nói, có thứ quan trọng hơn nữ nhân tình trường nhiều lắm, là cái gì vậy? Là cần đem nàng đến củng cố để đổi lấy vài thứ kia sao? Quyền thế? Giang sơn? Đối với quân vương, đối với tôn thất một lòng son dạ sắt?

Người khác đoạt đi thứ nàng tối quý trọng, khiến nàng đau đớn đứt gan ruột.

Khi người khác mất đi thứ bọn họ tối quý trọng, có hay không cũng sẽ như vậy?

“Công chúa, cháo tới, ngài nhân lúc còn nóng ăn…” Hương nhi bị kích động, ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc của chủ tử, nhất thời lo âu, “Ngài sẽ lại không ăn?”

“Ăn.” Liễu Tịch Nguyệt lộ ra lòng bàn tay trắng thuần, “Vì sao không ăn? Ăn no, mới có khí lực.”

Trong ánh mắt Hương nhi hiện lên vui mừng, nàng ăn một chén cháo. Mặc dù nhiều ngày dạ dày trống rỗng, trạng vị trở mình bài xích các vật bên ngoài, nàng vẫn không cho phép mình nôn ra. Liễu Trì Khiêm nói không phải không có lý, trong phủ này, có bao nhiêu con mắt trông mong nàng theo mẫu thân mà đi? Nàng, không thể chết được. Ngoài cửa, lại vang lên tiếng bước chân cùng tiếng người: “Vạn Nhạc công chúa, Hoàng hậu nương nương truyền đến ý chỉ, phái xe tới, đón ngài tiến cung làm bạn với người. Vạn công công đang ở tiền thính.”

“Thông báo Vạn công công, bản cung rửa mặt chải đầu một chút, sau đó đi ra.”

Mẫu thân đã vì nàng đổi lấy ba năm tự do, sau này, sẽ không có người giống mẫu thân đem nàng bảo hộ ở sau người. Sau này, mỗi bước, tức là một trận chiến, mỗi trận chiến, người nàng có thể trông cậy, chỉ có chính mình. Nương, Nguyệt nhi sẽ nghe ngài nói, hảo sống tốt. Ngài trên trời có linh thiêng không cần vì trông nom Nguyệt nhi chần chừ không đi. Một đời này, ngài đã vì Nguyệt nhi làm hết việc nên làm, nhanh đi uống một chén Mạnh bà thang, quên mất tất cả nhục nhã kiếp này, một lần nữa sống tốt.


One Comment on “Nguyệt Thực – Chương 2”


Bình luận về bài viết này